Hạ Linh Xuyên ngẩng đầu, phát hiện một lão thái bà đang vừa đi vừa ngó nghiêng khắp nơi, dáng đi có phần khép nép.
Bà gầy gò khô quắt, song bụng lại hơi nhô, khiến Hạ Linh Xuyên chợt nhớ đến cọc gỗ khô bên bờ sông.
“Ngươi là chưởng quầy?”
Vừa cất tiếng, giọng của bà lại trẻ hơn vẻ ngoài rất nhiều, Hạ Linh Xuyên còn phát hiện răng bà vẫn còn nguyên vẹn, dường như không già như vẻ bề ngoài.




